Sợi dây vô hình liên kết mẹ bầu và thai nhi

đăng bởi

BÀI THAM DỰ CUỘC THI: “THƯ GỬI CON YÊU” TỚI POH Mẹ: Nguyễn Thị Cẩm Loan

26 tuổi mà tôi nghĩ rằng vẫn chưa thể kết hôn, tuổi mà tôi nghĩ rằng vẫn có thể hồn nhiên tự do vui chơi và bởi vì tuổi mà những giấc mơ trong tôi còn đang dang dở và rồi đi qua nhiều ngày nắng lại đến những ngày mưa chúng tôi kết hôn trong sự vui mừng của hai bên gia đình và rồi từ đó một nấc thang mới lại bắt đầu.

26 tuổi tôi luôn nghĩ rằng tôi không hề non nớt, tôi không hề yếu đuối ấy vậy mà sự thật nó lại chứng minh tất cả suy nghĩ của tôi dường như không đúng.

Hai tháng hôn nhân trôi qua trong sự ngỡ ngàng của tôi, tôi không hề lường trước được và tôi cũng không nghĩ hôn nhân nó là vậy (nếu bạn nào chưa kết hôn hồi sau sẽ rõ), cứ nghĩ rằng con cái là của trời ban có 1 năm hay 10 năm sau có cũng không muộn sao phải sốt ruột.

Nhưng đó là suy nghĩ của một đứa tội nghiệp như tôi, một đứa con gái chưa kết hôn mà ngây thơ quá đỗi, đó ấy vậy mà chỉ sau một tháng kết hôn tôi cứ ngóng lên rồi lại ngóng xuống, mong chờ tin vui, một que, rồi lại hai que, chờ đợi cái vạch ấy xuất hiện làm 2 mà sao khó.

 

 

Tháng thứ hai ngày thì vẫn chậm nhưng tin thì vẫn buồn, và rồi một ngày đẹp trời que thử thứ 3 bắt đầu. Trên tay tôi run run như hồi đó, hồi học lớp 9, cái hồi mà tôi bắt đầu là một đứa con gái, hai giọt nước mắt lấp lánh trên mắt tôi, cái vạch nhỏ bé này sao lại có thể làm tim tôi như vỡ oà, chưa bao giờ tôi nghĩ rằng ngày này của tôi nó lại tràn trề cảm xúc như vậy không khác gì trong phim.

Chẳng nghĩ được gì tôi từ nhà vệ sinh hốt hoảng vào nhà mà quên rằng trên tay vẫn cầm lọ nước tiểu, cứ nghĩ rằng chồng tôi sẽ sung sướng mà reo lên, không vỡ òa như tôi nhưng ít ra cũng vui sướng bởi vì lâu nay vợ chồng đều mong ngóng có, nhưng sự thật lại không phải vậy. Chắc tôi hay tưởng tưởng rồi có lẽ phụ nữ và đàn ông khác nhau ở đó.

Ngay sau đó tôi vui mừng thông báo, nhắn tin hơi lâu nên tôi làm đúng một câu thế là cả thế giới đều biết - thế giới mạng của tôi (My face), và cũng hôm đó vợ chồng tôi thi nhau tìm sách, hết sức khỏe, dinh dưỡng rồi chăm con…cuối cùng mua được một thùng sách, một cuốn nhật ký tôi dự định sẽ ghi chép lại tất cả.

Tiếp đó tôi tìm hiểu về những khóa thực hành thai giáo, bởi trước khi kết hôn tôi đã từng tham dự những hội thảo về giáo dục sớm, và tôi biết tầm quan trọng của việc dạy sớm ở trẻ như thế nào, và rồi tôi tìm tới POH, hành trình hai mẹ con bắt đầu từ đây!!!

Nếu để kể cho các bạn nghe về hành trình mang thai thì có lẽ 9 tháng 10 ngày sẽ không kể hết, tôi biết bà mẹ nào cũng như tôi lúc nào cũng mong chờ được gặp con được nhìn thấy con qua những lần siêu âm, khuôn mặt nhỏ bé qua màn hình mờ mờ ảo ảo vậy mà có sức hút đến lạ kỳ, cứ sau mỗi lần siêu âm tôi lại cầm về một tấm hình bé nhỏ, thỉnh thoảng lại ngắm nghía rồi mà so sánh..

Tôi cứ nghiện siêu âm tới nỗi chồng tôi phải gắt lên siêu gì mà siêu nhiều vậy, rồi ảnh hưởng tới con thì sao, tôi chỉ cười nhưng lòng nghĩ thầm anh có phải là mẹ đâu mà hiểu, có giải thích thì cũng không hiểu nên đành im lặng, chỉ có các bà mẹ như tôi đây mới hiểu cảm giác háo hức khi nhìn thấy con nó thế nào, vả lại siêu âm không dùng tia x nên chẳng có hại gì cả hỡi những ông bố tương lai mà ngược lại sẽ biết được tình trạng cũng như sự phát triển của con qua từng giai đoạn.

Cứ ngày ngày trôi qua, em bé của tôi phát triển bình thường, thậm chí vượt chỉ số xa so với tiêu chuẩn, ngày ngày tôi vẫn nói chuyện với con, kể truyện cho con nghe... tôi biết em bé trong bụng sống nhờ cảm giác của mẹ, vậy mà tôi lại hay nóng giận, thỉnh thoảng lại cáu gắt.

Biết không tốt nhưng công việc phải nghe điện thoại tiếp xúc với khách hàng qua lời nói khiến tôi nhiều lúc không kìm chế được bản thân, tính hay tủi thân nên nhiều lúc không muốn khóc mà nước mắt cứ chảy ra, tôi chỉ ước - sao mình không được mạnh mẽ và có bản lĩnh như họ.

Khi mang thai tôi không bị nôn ói cũng chẳng ốm nghén gì mỗi tội không ăn được nhiều, thấy thịt lại chán, ai cũng bảo tôi trộm vía rõ khỏe, thấy thế tôi lại chủ quan hơn cứ cho rằng mình khỏe nên đâm ra chẳng kiêng gì.

Cứ vậy cho tới một ngày, một ngày kết thúc sự bình yên trong chuỗi ngày mang thai, sự thiếu hiểu biết của tôi đã dẫn tới nhưng sai lầm đáng tiếc, sai lầm đó tới giờ vẫn làm tôi hối hận có lẽ tôi sẽ không quên trong cuộc đời, dù đó là một kỷ niệm buồn nhưng dẫu sao đó cũng là sự trải nghiệm quý giá để tôi thấu hiểu rằng làm mẹ không hề đơn giản .

Ngày hôm đó tôi đau bụng âm ỉ từ mờ sáng, cứ nghĩ chắc do bụng dạ kém, mẹ chồng biết cứ giục đi sang viện, mà tính tôi cứ nói đến viện là không buồn đi, được cả vợ cả chồng đều chủ quan, cho tới mãi chiều hai vợ chồng đi khám tư, họ nói thai thì vẫn bình thường, tôi về nhà nhưng trong lòng có hơi lo.

Họ có đưa thuốc uống, ăn tối xong uống thuốc mãi không thấy đỡ, nửa đêm tôi đau quá cả nhà vội vã đưa sang viện, làm các thủ tục xong xuôi tôi về giường bệnh thì ôi thôi từng cơn từng cơn khiến tôi đau như đứt ruột. Bác sĩ chẩn đoán tôi bị dọa sảy và giờ là giai đoạn co thắt, họ nói sang chậm một bước có lẽ sẽ không còn cơ hội giữ, họ sẽ cố gắng tuy nhiên người nhà cứ chuẩn bị tinh thần.

Cứ thấy mọi người chạy ra chạy vào còn tôi nằm trên giường từng giọt nước mắt lăn xuống, đây là những giọt nước mắt của sự đau đớn, là giọt nước mắt khóc cho đứa con bé nhỏ của tôi mới nhỏ thế này đã phải chịu đau đớn, giọt nước mắt cho một người mẹ non nớt – giọt nước mắt của sự hối hận, ước gì thời gian có thể quay lại.

Nếu mọi người nghĩ rằng tôi khóc bởi vì có thể sẽ sắp mất đi đứa con tội nghiệp, ồ không phải như vậy, tôi không bao giờ nghĩ vậy, tôi cũng chưa từng nghĩ vậy. Dù bác sĩ có nói gì tôi vẫn tin rằng con sẽ không bao giờ rời xa tôi, có một linh cảm đặc biệt mách bảo rằng con sẽ ổn và không sao cả nên mẹ đừng lo.

Lúc đó tôi chỉ biết thì thầm rằng con ơi cố lên, mẹ con mình nhất định sẽ vượt qua, và tôi chắc chắn là vậy, nên tôi không hề sợ hay lo lắng điều gì. Giữa hai mẹ con dường như có một sợi dây vô hình nào đó đã gắn kết mẹ con tôi lại với nhau - sợi dây của sự yêu thương.

Những ngày nằm trong viện là những ngày tôi phải chịu đau đớn nặng nề, hết truyền rồi lại uống, thuốc cứ liên tục nạp vào như vậy, còn những cơn đau co thắt cứ triền miên khiến mặt tôi lúc nào cũng nhăn nhó, nhưng tất cả điều đó có hề hớn gì, đau mấy cũng chịu được chỉ mong cho con tôi được khỏe mạnh, thương đứa con bé bỏng của tôi mới bé mà đã phải chịu nhiều thiệt thòi như vậy.

Khi đã đỡ có thể ngồi dậy, tôi không quên vào POH, tìm truyện đọc cho con nghe, à tôi quên không nói lúc này thai của tôi đang ở tuần thứ 20, và tên mà tôi đặt ở nhà cho con là James, nói chung tên này không có gì đặc biệt đâu ạ, mà chỉ là khi đặt tên tôi đã nghĩ đến một nhà khoa học, chỉ đơn giản là mong con cũng được thông minh, sau này sẽ giúp được gì cho đất nước bằng một phát minh nào đó chẳng hạn.”

James ơi mẹ đọc truyện cho con nghe nhé” thế là tôi đọc một mạch mà không để ý rằng cả phòng viện nhìn tôi bằng con mắt lạ thường, có lẽ ở quê đây là một việc khá kỳ dị, có người bảo mới trong bụng biết gì mà đọc, tôi cũng mệt nên là đọc xong bật nhạc nhỏ cho con nghe, đây là hạnh phúc mỗi ngày của mẹ nên là dù mọi người có nghĩ thế nào cũng không sao ạ.

Đã hơn 10 ngày nằm trên giường bệnh, giờ thì siêu âm lần cuối để xuất viện, bé đã bình thường tôi vui lắm, nhưng thấy con không lên cân dù chỉ là một lạng thấy vậy mà lòng đầy xót xa. Kể từ đây tôi không còn khỏe như trước, đi đứng đều hạn chế, mọi cử động cũng khiến cái bụng trở nên đau, những lúc này chỉ ước được như bình thường.

Tuy nhiên hai mẹ con vừa trải qua một cuộc chiến, tôi thầm cảm ơn con vì con vẫn luôn bên mẹ, con của mẹ đúng là mạnh mẽ kiên cường từ bé, yêu con rất nhiều!!!

 

 

Ngay sau khi biết Poh tổ chức cuộc thi “Thư gửi con yêu”, tôi không nghĩ được gì liền một mạch cảm xúc chỉ trong vòng hơn 10p đã ra một bản nháp trọn vẹn, tôi không viết trọn thời gian mang thai bởi những điều đó tôi sẽ nói với con qua cuốn nhật ký, mà điều tôi muốn nói với con rằng mẹ và con đã vượt qua được những quãng thời gian khó khăn nhất.

Có lẽ với mẹ thì đó là kỷ niệm không bao giờ quên, cuộc đời còn nhiều khó khăn ở phía trước chỉ cần mẹ con mình luôn cố gắng thì không gì là không thể, tôi cũng không mong chờ được giải mà chí ít có những lời muốn nhắn nhủ tới những mẹ đang mang thai đó là cẩn thận – khoa học trong quá trình mang thai là không bao giờ thừa.

Hãy chú ý môi trường đang sống, cần cảnh giác với đồ ăn thức uống, Giáo dục sớm là điều vô cùng quan trọng đối với con, và điều đặc biệt là hãy để tinh thần của mình luôn được thoải mái có như vậy sau này bạn mới không hối hận giống mình.

Hiện tại bé nhà mình đã được hơn hai tháng, trộm vía bé cũng cứng cáp và khỏe mạnh, cuối cùng mình xin gửi lời cảm ơn đến gia đình người thân và bạn bè đã luôn bên mình trong những thời gian khó khăn và cảm ơn Poh đã đồng hành cùng hai mẹ con, hi vọng Poh mỗi ngày phát triển, tiến cao, tiến xa hơn nữa.

Thai giáo là điều tuyệt vời nhất Ba Mẹ dành cho con yêu. POH chúc các mẹ và con yêu một thai kỳ mạnh khỏe, bình an với nhiều trải nghiệm thai giáo hạnh phúc!

-----

POH Thai giáo có gì khác với các khóa học thai giáo hiện nay?

POH – Thai giáo là chương trình thực hành thai giáo được CÁ NHÂN HÓA cho từng mẹ bầu và bé.

Mỗi mẹ bầu và bé là một chương trình RIÊNG BIỆT.

Điểm khác biệt của POH – Thai giáo là App hiểu “NGÀY HÔM NAY” con bạn như thế nào và cần gì. Từ đó đưa ra các kiến thức, bài thực hành phù hợp với sự phát triển của con trong “NGÀY HÔM NAY”, giúp kích thích tốt nhất sự phát triển của bạn bé.

Các bài thực hành được chuẩn bị chi tiết, mẹ chỉ cần mở ra, tương tác và chơi với con hàng ngày. Rất tiện lợi và đơn giản.

POH là đơn vị ĐẦU TIÊN và DUY NHẤT ở Việt Nam cung cấp chương trình thực hành thai giáo được cá nhân hóa dành riêng cho bạn và bé.

Giúp con khỏe mạnh, thông minh từ trong bụng mẹ cùng POH Thai giáo

-----

Các khóa học  khác của POH:

Giúp con ngủ xuyên đêm 11-12 tiếng, mẹ nghỉ ngơi 7-8 tiếng mỗi đêm (0-1 tuổi): POH Easy

Phát triển não bộ, vận động & ngôn ngữ từ sớm cho con yêu (0-3 tuổi): POH Acti

Giúp con phát triển EQ, IQ tối ưu bằng Kỷ luật tích cực (0-6 tuổi): POH Poti